GIA TRUNG HỮU NGỌC
mtđm: câu cuối của bài thơ cóc này mình chôm của anh Trịnh Công Sơn, Một cõi đi về, chuỗi ngọc ở đây giống như 'Nhật nguyệt trên vai'. Mình thích nhất câu 'Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ', nhiều người hát nhưng chưa hiểu được ý anh: Trăm năm chưa từng hội ngộ vô biên. Vô biên Vô lượng Vô hạn Vô cùng ...... nếu bạn đọc có quen thuộc với Khúc gỗ bên bờ của mình thì chắc không khó để nhận ra điều này. Mình sợ hứa lèo, nói trước bước không qua, nhưng nếu có thời gian sẽ ba hoa chích chòe về bài này của Trịnh.
Chuỗi ngọc trên cổ rồi
Vì cớ gì không thấy
Tìm phòng này phòng nọ
Loanh quanh mỏi mệt thay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét