GHI NHẬN KHÔNG GIAN (4)
Ajahn Sumedho
(Tâm và Đạo)
KHÔNG GIAN CHUNG QUANH
NHỮNG TƯ TƯỞNG
Hãy lấy một câu nói đơn giản, "Tôi là," rồi bắt đầu
ghi nhận, quán sát, và suy tưởng trên vùng không gian nằm chung quanh hai chữ
"tôi là" nầy. Thay vì đi tìm một cái gì khác, bạn hãy duy trì sự chú
ý trên vùng không gian bao chung quanh hay chữ nầy. Bạn hãy nhìn tiến trình tư
duy, thật sự xem xét và tìm hiểu quá trình ấy. Bây giờ, bạn sẽ thấy là bạn
không thể thấy được con người đang suy nghĩ ở trong bạn, vì ngay giây phút mà
bạn ghi nhận là bạn đang suy nghĩ, tiến trình suy nghĩ chấm dứt và biến mất
ngay. Bạn có thể tiếp tục lo nghĩ, "Tôi không biết là điều này sẽ xảy ra
hay không. Nếu điều nầy xảy ra thì sự việc sẽ như thế nào? Ồ, tôi lại đang suy
nghĩ rồi." và khi bạn biết là bạn đang suy nghĩ, tiến trình suy nghĩ lại
chấm dứt.
Để xem xét tiến trình tư tưởng, bạn hãy chú tâm suy nghĩ về một
điều gì đó: thí dụ bạn có thể suy nghĩ về một ý niệm rất bình thường như
"Tôi là một con người," rồi chỉ nhìn và quan sát nó. Nếu bạn quán sát
phần đầu của tư tưởng nầy, bạn có thể thấy một khoảng không gian ngay trước lúc
bạn nói "Tôi," Sau đó, nếu bạn tiếp tục suy nghĩ trong đầu là
"Tôi -- là -- một -- con -- người," bạn sẽ thấy có những khoảng không
gian trống ở giữa những chữ nầy. Ở đây, chúng ta chỉ quán sát tư tưởng chứ
không đánh giá xem tư tưởng đó là thông minh hay ngu si đần độn. Trái lại,
chúng ta cố ý suy nghĩ để ghi nhận khoảng không gian nằm giữa mỗi tư tưởng. Với
phương pháp nầy, chúng ta sẽ thấy được bản chất vô thường của tiến trình tư
tưởng.
Đây chỉ là một cách nhìn và xem xét để chúng ta có thể ghi nhận
được khoảng trống khi không có sự suy nghĩ xảy diễn ra trong tâm. Hãy cố gắng
trụ tâm trên không gian của tâm khi không có tư tưởng nào đang xảy diễn; hãy cố
gắng trụ tâm trên phần không gian có trước và sau khi một tư tưởng xuất hiện rồi
chấm dứt. Bạn có thể trụ tâm như thế trong bao lâu? Hãy suy nghĩ, "Tôi là
một con người," và ngay lúc trước khi bạn bắt đầu suy nghĩ câu nói trên,
hãy trụ tâm trên khoảng không gian trước khi bạn nói lên câu nói nầy. Đó chính
là chánh niệm, phải không các bạn? Tâm của bạn đang rỗng rang, nhưng lúc đó
cũng đã có tác ý muốn nghĩ về một điều gì đó đặc biệt. Sau đó, bạn hãy suy nghĩ
về điều đó, và khi tiến trình suy nghĩ về tư tưởng nầy chấm dứt, bạn hãy cố
gắng trụ tâm lại hay chánh niệm về khoảng không gian xuất hiện ngay sau khi
tiến trình tư tưởng trên chấm dứt. Tâm bạn có trống vắng và rỗng rang không?
Phần lớn những đau khổ của chúng ta đều xuất phát từ thói quen
suy nghĩ của chính chúng ta. Chúng ta không thể nào triệt tiêu tiến trình suy
nghĩ bằng cách đè nén nó. Vì là con người, chúng ta sẽ luôn tiếp tục suy nghĩ
và suy nghĩ. Vì thế, điều quan trọng không phải là tìm cách triệt tiêu tư
tưởng, mà là thấy và biết được tiến trình tư tưởng. Và chúng ta thấy và biết
được tiến trình tư tưởng bằng cách tập trung quán niệm trên khoảng không gian
của tâm, thay vì chỉ trụ tâm hay chú ý vào những luồng tư tưởng trong tâm.
Tâm chúng ta thường bị lôi cuốn bởi những tư tưởng hấp dẫn hay
phản ứng chống lại những tư tưởng xấu xa, nhưng khoảng không gian nằm chung
quanh những tư tưởng nầy tự nó không lôi cuốn hấp dẫn hay làm chúng ta chán
ghét. Không có sự khác biệt giữa khoảng không gian chung quanh một tư tưởng đầy
hấp dẫn và khoảng không gian chung quanh một tư tưởng đầy chán ghét phải không
các bạn? Qua việc tập trung quán niệm trên khoảng không gian nằm giữa những
luồng tư tưởng, chúng ta sẽ không còn bị say khiến bởi những tình cảm yêu ghét
về các tư tưởng. Vì thế, khi bạn thấy có những mặc cảm tội lỗi, những tình cảm
than vãn và tự thương xót, hay lòng tham ái xuất hiện trong tâm, bạn hãy làm
theo cách nầy -- cứ chú tâm suy nghĩ về nó, để cho nó thật sự hiện lên trong
tâm một cách có ý thức, rồi ghi nhận phần không gian bao bọc chung quanh nó.
Làm như thế cũng giống như nhìn không gian trong căn phòng: bạn
không cố ý đi tìm không gian để quán sát, phải không các bạn? Bạn chỉ đơn giản
mở rộng tâm và đón nhận không gian vì nó luôn luôn ở bên cạnh bạn. Nó không
phải là cái mà bạn phải đi tìm trong cái tủ đựng bát đĩa hay trong căn phòng kế
bên, hay ở dưới sàn nhà -- nó ở ngay tại đây và ngay bây giờ. Vì thế bạn đang
mở rộng tâm để đón nhận sự hiện diện của nó; bạn bắt đầu ghi nhận là nó đang có
mặt tại đây.
Nếu bạn vẫn cứ chú tâm đến những cái màn, những cánh cửa sổ, hay
những con người trong phòng, bạn sẽ không ghi nhận được không gian. Nhưng bạn
cũng không cần phải vứt tất cả những đồ đạt nầy để ghi nhận không gian. Thay
vào đó, bạn chỉ cần mở rộng tâm và đón nhận không gian; và ghi nhận nó. Thay vì
chỉ biết tập trung trên một đối tượng, bạn hãy hoàn toàn mở rộng tâm thức. Bạn
không lựa chọn một đối tượng bị điều kiện hay một pháp hữu vi nào để quán
chiếu. Trái lại, bạn chỉ cần ý thức hay tỉnh giác về không gian trong đó các
pháp hữu vi đang tồn tại và vận hành.
CÁI THẤY VÀ BIẾT CỦA
TÂM PHẬT
Bạn có thể áp dụng cái nhìn rộng mở và trùm phủ nầy vào thế giới
nội tâm của mình. Khi nhắm mắt lại, bạn có thể lắng nghe những tiếng nói vọng
lên từ trong tâm. Chúng nói, "Tôi là thế nầy…Tôi không nên như thế
kia." Bạn có thể dùng những tiếng nói nầy để nhận ra khoảng không gian
giữa những tư tưởng. Thay vì than phiền và làm trầm trọng hơn về những nỗi ám
ảnh và sợ hãi đang diễn ra trong tâm, bạn có thể mở rộng tâm để thấy những ám
ảnh và lo sợ nầy chỉ là những điều kiện đến rồi đi trong khoảng không vô biên
của tâm thức. Bằng cách nầy, thậm chí một tư tưởng xấu ác cũng có thể giúp bạn
thấy được sự trống rỗng của các pháp.
Thấy và biết bằng cách nầy là phương pháp rất thiện xảo và khéo
léo vì nó giúp bạn chấm dứt được trận chiến tâm linh trong đó bạn đang tìm cách
quét sạch đi những tư tưởng bất thiện của mình. Hãy để cho ác ma làm xong nhiệm
vụ của nó, hay nói khác đi, hãy để cho những ô nhiễm ngủ ngầm trong tâm xuất
hiện và ra đi, vì bây giờ bạn đã biết ác ma hay các phiền não đều là vô thường.
Chúng xuất hiện và sẽ ra đi nên bạn không cần phải tiêu diệt nó. Ác ma hay
thiên thần -- tất cả đều giống nhau. Trước kia, khi một tư tưởng xấu ác hiện
ra, bạn liền than vãn: "Trời ơi, ác ma lại theo đuổi tôi. Tôi phải tìm
cách tiêu diệt nó!" Giờ đây, cho dù bạn đang xua đuổi ác ma hay chào đón
thiên thần, tất cả đều là dukkha hay đau khổ. Nếu bạn có thái
độ "mát mẻ và bình thản" của tâm Phật -- tâm thấy biết các sự vật như
nó đang xảy diễn -- thì tất cả sự vật sẽ biến thành Dhamma hay
Pháp. Mọi vật trở thành sự thật như nó đang là. Bạn thấy và biết tất cả trạng
thái tâm đến rồi đi, cái xấu đi bên cạnh cái tốt, cái thiện xảo đi bên cạnh cái
thô thiển và phàm phu.
Đây là điều mà chúng ta gọi là quán tưởng hay quán sát -- ghi
nhận mọi việc như nó đang xảy diễn. Thay vì cho là nó nên như thế nầy hay thế
khác, bạn chỉ thuần quán sát và ghi nhận. Mục đích của tôi không phải là giải
thích cho bạn thấy sự vật như thế nào, nhưng là khuyến khích bạn ghi nhận sự
vật cho chính bạn. Xin bạn đừng nói với mọi người là, "Sư Sumedho nói mọi
vật đang diễn biến như thế đó." Tôi không muốn thuyết phục bạn phải chấp
nhận một quan điểm hay một cái nhìn nào đó về cuộc đời; Tôi chỉ cố gắng trình
bày cho bạn một cách nhìn để bạn thử nghiệm, đó là cách quán tưởng trên chính
kinh nghiệm sống của bạn, cách thấy và biết được nội tâm của chính bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét